PPI, Retail Sales tất cả dữ liệu đều xấu: Khi dữ liệu mềm không kéo nổi kỳ vọng

PPI, Retail Sales tất cả dữ liệu đều xấu: Khi dữ liệu mềm không kéo nổi kỳ vọng

Nội dung bài viết

Người dân vẫn chi tiêu, nhưng không còn dám kỳ vọng nữa..
Doanh nghiệp vẫn hoạt động, nhưng không dám mở rộng.
Lạm phát đầu vào giảm, nhưng kỳ vọng không trở lại.
Fed vẫn giữ hawkish, nhưng thị trường trái phiếu lại pricing điều ngược lại.

Điều gì đang xảy ra sau khi dữ liệu PPI, Retail Sales vừa được công bố tối qua. Cùng tìm hiểu nhé!

📉 I. PPI có hẹp kỷ lụcLạm phát đầu vào sụp đổ

PPI tổng hợp tháng 4 -0.5% MoM (dưới +0.2% dự báo), sụt giảm lớn nhất kể từ 04/2020.
PPI tổng hợp tháng 4 -0.5% MoM (dưới +0.2% dự báo), sụt giảm lớn nhất kể từ 04/2020.

Tháng 4, chỉ số giá sản xuất PPI của Mỹ giảm mạnh -0.5% MoM, mức sụt lớn nhất kể từ tháng 4/2020 – giai đoạn đỉnh cao của các đợt phong tỏa vì COVID. Điều đáng nói là, con số này không chỉ thấp hơn dự báo +0.2%, mà còn thể hiện một cú “tuột dây” rõ rệt từ toàn bộ hệ thống định giá đầu vào.

PPI cốt lõi -0.4% MoM giảm lớn nhất theo tháng từ 2010 từ khi bắt đầu index
PPI cốt lõi -0.4% MoM giảm lớn nhất theo tháng từ 2010 từ khi bắt đầu index

Đáng lưu ý, PPI không giảm do yếu tố đơn lẻ, mà lan rộng trên cả hàng hóa lẫn dịch vụ. Giá nhóm hàng hóa cốt lõi – loại trừ năng lượng và thực phẩm – giảm -0.4% MoM, trong khi nhóm dịch vụ giảm tới -0.7% MoM, đánh dấu mức giảm mạnh nhất trong lịch sử chỉ số này kể từ 2009. Đây không còn là tín hiệu “hạ nhiệt”, mà là dấu hiệu đảo chiều định giá sản phẩm, cho thấy các doanh nghiệp đang buông tay với khả năng nâng giá.

Nhìn sâu vào chuỗi cung ứng, giá vật liệu thô tiếp tục lao dốc -3.2% MoM, sau khi đã giảm -3.4% tháng trước, tức là trong hai tháng qua, đầu vào sản xuất đã giảm gần 6.6% – một tốc độ chưa từng thấy kể từ những cú sốc lớn thời hậu khủng hoảng. Tuy nhiên, thay vì phản ứng tích cực, thị trường… dửng dưng.

Tại sao?

PPI giảm sâu mà CPI không giảm tương xứng, cho thấy doanh nghiệp không dám hoặc không thể chuyển chi phí thành giá đầu ra. Điều này có hai khả năng:
(1) cầu yếu đến mức tăng giá là tự sát, hoặc
(2) doanh nghiệp đang xả tồn kho để thu hồi dòng tiền, chứ không còn đầu tư cho chu kỳ tiếp theo.

Điều đáng lo hơn là PPI dịch vụ, vốn thường dai dẳng nhất vì lương và chi phí cố định, nay cũng đã gãy. Một khi các lĩnh vực như bảo hiểm, y tế, logistics không còn giữ được mặt bằng giá, đó không còn là phản ứng ngắn hạn – mà là sự đảo chiều kỳ vọng lợi nhuận.

PPI dịch vụ -0.7% MoM, mức lớn nhất trong lịch sử index kể từ tháng 12/2009
PPI dịch vụ -0.7% MoM, mức lớn nhất trong lịch sử index kể từ tháng 12/2009

Ngay cả khi nhìn theo khung thời gian dài hơn, PPI cốt lõi YoY chỉ còn +3.1%, thấp nhất kể từ đầu năm 2021. Nghĩa là không chỉ có tín hiệu tháng này yếu – mà toàn bộ xu hướng chi phí đầu vào trong 12 tháng qua đang trượt dốc đều.

Thông thường, một cú giảm sâu và lan tỏa như vậy sẽ dẫn đến kỳ vọng Fed nới lỏng. Nhưng không. Thị trường trái phiếu không phản ứng như vậy, và Powell cũng không nhún vai. Thay vào đó, ông giữ giọng điệu cứng rắn, cảnh báo về rủi ro lạm phát dài hạn do cú sốc nguồn cung và tái khẳng định rằng Fed sẽ không lặp lại sai lầm nới lỏng quá sớm như năm 2020.

Xem thêm: Trò chơi siết cung USD chưa kết thúc – Giờ là lúc để thế giới khát Dollar

Điều này phản ánh một sự thật trần trụi:

Dù giá đang giảm, kỳ vọng lạm phát không quay lại, và Fed cũng không còn tin vào dữ liệu nữa.

Chúng ta đang chứng kiến một cú mất kết nối giữa dữ liệu và kỳ vọng, giữa giá đầu vào và tín hiệu chính sách – và điều này làm thị trường rơi vào trạng thái “no man’s land” của định hướng: không đủ yếu để cắt lãi, không đủ mạnh để kỳ vọng hồi phục.

🛒 II. Retail Sales: Gia tốc còn, nhưng lực kéo đã đổi hướng

Sau khi dữ liệu PPI xác nhận rằng lạm phát đầu vào đang rơi tự do, mọi con mắt trên phố Wall chuyển sang mặt trận còn lại của nền kinh tế: tiêu dùng. Bởi nếu doanh nghiệp không còn khả năng đẩy giá, thì câu hỏi tiếp theo là: người tiêu dùng còn sẵn sàng chi tiêu đến đâu?

Doanh số bán lẻ toàn phần (headline retail sales)
Doanh số bán lẻ toàn phần (headline retail sales)

Thoạt nhìn, con số có vẻ đáng khích lệ. Doanh số bán lẻ toàn phần tháng 4 tăng nhẹ +0.1% MoM, vượt qua kỳ vọng không tăng. Tính theo năm, tăng trưởng đạt +5.2% YoY, mức cao nhất kể từ tháng 12/2023. Đặc biệt, số liệu của tháng 3 cũng được điều chỉnh tăng từ +1.4% lên +1.7%, tạo cảm giác như tiêu dùng đang giữ được đà tăng mạnh mẽ.

Nhưng như mọi nhà đầu tư giàu kinh nghiệm đều biết, bề mặt của dữ liệu không phải lúc nào cũng là sự thật. Khi bóc tách cấu trúc nội tại của Retail Sales, một hình hài rất khác hiện ra: tiêu dùng Mỹ đang bắt đầu phòng thủ, chứ không còn mở rộng.


Retail Sales by category. Source: Bloomberg
Retail Sales by category. Source: Bloomberg

Phần bán lẻ cốt lõi – loại bỏ các yếu tố dễ nhiễu như năng lượng, thực phẩm và phương tiện vận tải – chỉ tăng +0.1% MoM, thấp hơn mức kỳ vọng +0.3%. Phần tăng trưởng chủ yếu đến từ các nhóm thiết yếu như tạp hóa, y tế, dược phẩm và các dịch vụ tiện ích sinh hoạt. Ngược lại, các nhóm có tính chu kỳ như đồ nội thất, giải trí, trang phục hay điện tử gia dụng đều giảm tốc hoặc đi ngang.

Điều này cho thấy một sự chuyển dịch âm thầm trong hành vi tiêu dùng: người dân vẫn chi tiền, nhưng chỉ để sống – không còn chi để cải thiện chất lượng sống. Đây không còn là tiêu dùng theo kỳ vọng, mà là chi tiêu theo sinh tồn.

Sau khi điều chỉnh lạm phát, doanh số bán lẻ thực tăng +2.8% YoY, mức cao nhất kể từ tháng 02/2022.
Sau khi điều chỉnh lạm phát, doanh số bán lẻ thực tăng +2.8% YoY, mức cao nhất kể từ tháng 02/2022.
Nhưng doanh số nhóm GDP lại giảm -0.2% MoM thể hiện chi tiêu không cần thiết giảm mạnh.
Nhưng doanh số nhóm GDP lại giảm -0.2% MoM thể hiện chi tiêu không cần thiết giảm mạnh.

Xu hướng này càng rõ hơn khi nhìn vào chỉ số bán lẻ trong nhóm phục vụ tính GDP – còn gọi là retail control group – vốn loại trừ thêm cả vật liệu xây dựng và doanh số xe cơ giới. Nhóm này giảm -0.2% MoM, hoàn toàn ngược chiều với kỳ vọng +0.3%.

Trong bối cảnh chỉ số CPI đang giảm dần, mà Retail control group lại co lại, điều đó có nghĩa là: tiêu dùng không còn đóng vai trò lực kéo cho tăng trưởng GDP – mà đang trở thành lực cản.


Sự lệch pha này đặc biệt rõ rệt ở nhóm xe cơ giới. Trong tháng 3, doanh số ô tô tăng mạnh do tâm lý “mua trước thuế” khi lo ngại chiến tranh thương mại. Nhưng tháng 4, đà tăng này đã biến mất, cho thấy sự tăng trưởng của tháng trước chỉ là hiệu ứng giật cục, không phải phục hồi cơ bản.

Ngay cả khi điều chỉnh theo lạm phát, doanh số bán lẻ thực tế tăng +2.8% YoY, mức cao nhất kể từ tháng 2/2022. Nhưng điều này không đáng lạc quan – bởi mức tăng ấy xuất phát từ nhóm hàng hóa thiết yếu, không lan tỏa sang nhóm đầu tư dài hạn. Nói cách khác, người Mỹ vẫn đang chi tiêu – nhưng chỉ để duy trì hiện trạng, không phải để mở rộng tương lai.


Trong một môi trường lãi suất cao như hiện nay, nếu tiêu dùng đã chuyển sang trạng thái phòng thủ mà Fed vẫn chưa giảm lãi suất, điều đó đồng nghĩa với việc: chính sách tiền tệ đã ngắt kết nối với hành vi dân sự.

Càng nghịch lý hơn khi Fed biết rất rõ điều đó. Nhưng thay vì mềm giọng, Powell tiếp tục giữ lập trường cứng rắn – giữ nguyên định hướng lãi suất cao và cảnh báo về “lạm phát dài hạn có thể dai dẳng”. Điều này đặt thị trường vào thế khó: tiêu dùng đang kiệt sức, nhưng Fed không chịu nới tay.


Kết quả là:

Một nền kinh tế tiêu thụ đang hoạt động bằng quán tính, chứ không còn bằng kỳ vọng.
Một người tiêu dùng sẵn sàng chi tiêu, nhưng không còn muốn đầu tư cho tương lai.
Một Fed kiên quyết giữ thế, dù thị trường dưới chân đang dịch chuyển.

Và đó chính là thời điểm mà độ trễ chính sách bắt đầu kéo nền kinh tế vào trạng thái “trượt nhẹ nhưng không thể quay đầu” – một vùng xám giữa suy thoái kỹ thuật và stagnation.

🏭 III. Sản xuất công nghiệp – Biểu hiện vật lý rõ ràng của một nền kinh tế đang trượt không phản kháng

Nếu lạm phát đầu vào là biểu hiện hóa học của một nền kinh tế co rút, và tiêu dùng là phản ứng sinh học của niềm tin phòng vệ, thì sản xuất công nghiệp chính là phản ứng vật lý rõ ràng nhất: cụ thể, có khối lượng, có tốc độ, và giờ đây… đang mất gia tốc.

Sản lượng công nghiệp -0.01% MoM (dự báo +0.2%, tháng trước -0.3%). Thay đổi theo năm tăng +1.49% YoY.
Sản lượng công nghiệp -0.01% MoM (dự báo +0.2%, tháng trước -0.3%). Thay đổi theo năm tăng +1.49% YoY.

Tháng 4 vừa qua, sản lượng công nghiệp toàn phần gần như không tăng, chỉ -0.01% MoM, thấp hơn hẳn dự báo +0.2%, cho thấy nền kinh tế đã đi hết quán tính phục hồi còn sót lại từ năm ngoái. Không còn đà bật. Không có phản ứng bật ngược. Chỉ là một mặt phẳng dốc trượt – chậm, chắc, và không còn điểm tựa.


🏭 Sản lượng sản xuất (Manufacturing Output): -0.4% MoM, yếu hơn dự báo và giảm so với tháng trước

Đây là thành phần trọng tâm, thể hiện năng suất thực tế trong các nhà máy, phân xưởng – nơi hấp thụ lực chính sách rõ nhất. Và nó đã giảm sâu hơn dự báo, đảo chiều hoàn toàn so với mức tăng +0.4% MoM của tháng trước.

🧠 Thông điệp rõ ràng được công khai:

Các doanh nghiệp sản xuất đã tiêu hết đạn dược phục hồi, và hiện tại đang giảm tốc để sống sót, chứ không phải điều chỉnh chiến lược.


⚠️ Hiệu suất sử dụng công suất giảm xuống 76.8% – mức cảnh báo kỹ thuật

Hiệu năng công suất của cả nước giảm xuống còn 76.8% → báo động nếu tiếp tục đi xuống
Hiệu năng công suất của cả nước giảm xuống còn 76.8% → báo động nếu tiếp tục đi xuống

Con số này tưởng nhỏ, nhưng cực kỳ quan trọng. Nó đo xem nền kinh tế đang sử dụng bao nhiêu phần trăm năng lực sản xuất sẵn có.

  • 76.8% là mức thấp hơn trung bình 5 năm (~78–79%), và sát ngưỡng mà các chu kỳ suy thoái trước đây bắt đầu hiện hình.
  • Nếu tiếp tục trượt dưới 76% trong vài tháng tới, Fed không thể phủ nhận rằng công nghiệp đang vào giai đoạn “cooling” có hệ thống.

🚗 Nhóm ô tô, máy tính, may mặc – các chỉ số đầu chuỗi tiêu dùng – đều giảm mạnh

Sản lượng của các nhà máy điện nước tăng.Sản lượng khai thác mỏ và năng lượng giảm.Sản lượng trong các lĩnh vực ô tô, máy tính và may mặc đều ghi nhận sự sụt giảm.
Sản lượng của các nhà máy điện nước tăng.Sản lượng khai thác mỏ và năng lượng giảm.Sản lượng trong các lĩnh vực ô tô, máy tính và may mặc đều ghi nhận sự sụt giảm.

Những ngành này thường đi trước chu kỳ: khi người dân ngừng mua, các đơn hàng sụt, sản xuất sẽ giảm trước các chỉ số việc làm.
→ Trong tháng 4, sản lượng ô tô giảm trở lại, may mặc và điện tử cũng sụt theo.

Điều này đóng dấu xác nhận cho phần Retail trước đó:

Người dân không mua những thứ để cải thiện chất lượng sống → doanh nghiệp không sản xuất nữa.


🛢️ Sản lượng khai thác mỏ và năng lượng giảm – ngay cả khi giá đầu vào đang hạ

Điều đáng nói là: giá năng lượng và vật liệu thô đã giảm mạnh (PPI cho thấy rõ), nhưng sản xuất năng lượng vẫn giảm.
→ Có nghĩa là: cầu không đủ lớn để kích hoạt lại dây chuyền sản xuất – ngay cả khi chi phí đã rẻ hơn.

Đây là một điểm gãy trong logic kinh tế:

  • Chính sách đang tạo điều kiện (giá đầu vào hạ)
  • Nhưng niềm tin vào cầu tương lai thấp đến mức… không ai muốn sản xuất thêm

Chỉ nhóm điện, nước (dân sinh) tăng sản lượng

Trong khi đó, các nhóm phi sản xuất – điện lực, nước sạch, xử lý chất thải – lại tăng.
→ Cấu trúc này càng củng cố luận điểm từ phần Retail: người dân Mỹ đang tiêu dùng để tồn tại, không còn tham gia chu kỳ mở rộng.


Kết luận: Sản xuất không sụp – nhưng cũng không còn phản lực

Một nền công nghiệp không co rút mạnh, nhưng cũng không tăng trưởng – đó không phải là tin tốt.
Đó là dấu hiệu của một hệ thống đang lặng lẽ trượt xuống mặt phẳng không ma sát, nơi chính sách không còn tạo ra gia tốc.

Cộng hưởng với sự suy yếu của Retail và sụp đổ của PPI, dữ liệu sản xuất lần này xác nhận rằng:
Kinh tế Mỹ đang không đi vào suy thoái dữ dội – mà đang đi vào một trạng thái gọi là “co giãn âm”: trượt chậm, không rơi, nhưng không thể bật lại.

👷 IV. Việc làm: Khi “bề mặt ổn định” che giấu một lớp trầm tích đang dần hé lộ

Nếu tiêu dùng là hành vi, sản xuất là phản ứng vật lý, thì thị trường lao động chính là huyết mạch chính sách – nơi truyền tín hiệu cho toàn bộ hệ thống vĩ mô. Nhưng cũng như mọi hệ thống sinh học khi suy yếu, biểu hiện bề mặt của thị trường lao động Mỹ hiện tại đang gây hiểu lầm.


🧾 1. Đơn xin trợ cấp thất nghiệp giữ ổn định

Đơn xin trợ cấp thất nghiệp lần đầu 229K, giữ nguyên so với tuần trước.
Đơn xin trợ cấp thất nghiệp lần đầu 229K, giữ nguyên so với tuần trước.

Số đơn xin trợ cấp lần đầu vẫn duy trì ở mức 229.000 – không thay đổi so với tuần trước, và nằm dưới ngưỡng “cảnh báo kỹ thuật”.
Số người tiếp tục nhận trợ cấp cũng ổn định ở 1.881 triệu, thậm chí dưới cả kỳ vọng 1.890 triệu.

Trên bề mặt, đây là một thị trường lao động… khỏe. Nhưng chính sự ổn định quá lâu này mới là điều đáng nghi ngờ.

📌 Bởi vì:

  • Lãi suất ở 5.25% trong gần 1 năm
  • Sản xuất đã co lại
  • Tiêu dùng chững lại
    → Mà thị trường lao động không hề nứt?

🧠 Câu hỏi đặt ra:

Phải chăng dữ liệu này không còn phản ánh đúng thực tế, hoặc là phản ánh với độ trễ cực cao?


🗂️ 2. Sự thật được tiết lộ từ… chính Cục Thống kê Lao động (BLS)

Số người tiếp tục nhận trợ cấp 1.881 triệu (est. 1.890 triệu), dưới đường Maginot Line.
Số người tiếp tục nhận trợ cấp 1.881 triệu (est. 1.890 triệu), dưới đường Maginot Line.

Ngày 5/7, BLS đã âm thầm công bố bản sửa đổi dữ liệu việc làm cho giai đoạn 09/2023–09/2024, theo đó:

  • Số lượng việc làm mới được tạo ra trong thời gian này chỉ còn 674.000, tức bị giảm 72.4% so với số liệu gốc
  • Trước đó, cũng có một bản sửa tương tự làm mất 818.000 việc làm cho giai đoạn 03/2023–03/2024

👉 Tổng cộng gần 1.5 triệu việc làm bị “xóa” khỏi dữ liệu công bố ban đầu.

🧠 Vậy thì tại sao:

Một thị trường lao động ổn định dựa trên dữ liệu bị bóp méo không thể là điểm tựa để neo chính sách.

Và thị trường bắt đầu hiểu điều đó: các báo cáo NFP hay JOLTS dù đẹp đến đâu, cũng sẽ bị nghi ngờ là “phiên bản tạm tính”, không còn mang sức nặng như trước kia.


📍 3. Những vết nứt đầu tiên xuất hiện: Deep TriState bắt đầu rạn nứt

Phân tích sâu hơn, khu vực 'Deep TriState' (gồm Washington DC, Virginnia, Maryland) đơn xin trợ cấp thất nghiệp lần đầu tăng đột biến.
Phân tích sâu hơn, khu vực ‘Deep TriState’ (gồm Washington DC, Virginnia, Maryland) đơn xin trợ cấp thất nghiệp lần đầu tăng đột biến.

Trong khi bức tranh quốc gia chưa có gì đột biến, thì các khu vực nhạy cảm như Washington DC, Virginia, Maryland – nơi tập trung nhiều công chức, chuyên gia dịch vụ – đã ghi nhận số đơn xin trợ cấp thất nghiệp lần đầu tăng đột biến.
→ Đây thường là “leading indicator” cho thị trường việc làm trung lưu và cao cấp.

Số người tiếp tục nhận trợ cấp ở Deep TriState cũng tăng lên.
Số người tiếp tục nhận trợ cấp ở Deep TriState cũng tăng lên.

Số người tiếp tục nhận trợ cấp ở đây cũng tăng lên, cho thấy quá trình rạn đang từ từ lan rộng, theo cách… không báo trước.


📉 4. Tăng trưởng việc làm không còn là đầu tàu tiêu dùng – mà trở thành “điểm mù” của chính sách

Khi người dân còn việc, họ còn tiêu tiền.
Khi doanh nghiệp còn thuê người, họ còn tin vào tương lai.
Nhưng khi dữ liệu việc làm không còn đáng tin, thì chính sách mất đi radar định vị.

📌 Điều này lý giải vì sao:

  • Fed vẫn giữ giọng cứng, dù CPI và PPI đều giảm
  • Powell liên tục né tránh đề cập trực tiếp tới thị trường lao động trong các phiên điều trần gần đây
  • Và thị trường trái phiếu không còn phản ứng với số liệu NFP như trước – vì nó biết sẽ bị sửa trong vài tháng tới

Kết luận: Một thị trường lao động không sụp đổ, nhưng cũng không còn đáng tin

Còn số, còn người đi làm – nhưng không ai dám tin rằng thị trường lao động thực sự khỏe.
Và một khi mất niềm tin vào dữ liệu việc làm, mọi công cụ chính sách trở nên mù phương hướng.

Thị trường hiện tại đang phải dựa vào PPI sụp, Retail yếu, sản xuất trượt để tự định hình kỳ vọng – trong khi Fed vẫn giữ lãi suất, chỉ vì ngại pivot dựa trên những dữ liệu có thể bị bóp méo.

Đó là lúc mọi thứ bước vào vùng xám của vĩ mô:
Không suy thoái, không tăng trưởng – và không còn gì chắc chắn.

🎙️ V. Powell và chiến lược “neo kỳ vọng bằng lời nói”: Khi lời nói phải thay cho hành động

“Một khi dữ liệu bị nghi ngờ, thị trường không còn nghe theo báo cáo – mà nghe theo giọng điệu.
Và khi hành động chính sách không thể triển khai, thì lời nói trở thành công cụ chính trị cuối cùng.”


Trong bối cảnh lạm phát đầu vào (PPI) rơi mạnh, tiêu dùng chuyển sang phòng thủ, sản xuất mất gia tốc, và dữ liệu việc làm bị sửa sai nghiêm trọng, Fed – thay vì cắt lãi – đã chọn một cách tiếp cận… mềm mỏng bề ngoài nhưng cứng rắn bên trong: giữ nguyên lãi suất, giữ QT, và nâng cao giọng.

Phát biểu mới nhất của Jerome Powell sau công bố PPI không đề cập đến cắt lãi hay pivot, thay vào đó, ông chuyển trọng tâm sang đánh giá lại “khung chính sách” – đặc biệt là từ bỏ ý tưởng về lạm phát trung bình 2% và trở lại lập trường “kiểm soát lạm phát bằng mọi giá”.


🧠 Powell không nói dối – nhưng nói để neo lại một kỳ vọng đang dần lạc trôi

Fed biết rõ rằng:

  • CPI đã về vùng 2.3%
  • PPI âm theo tháng
  • Retail đang phân mảnh
  • Việc làm có thể không chính xác

→ Trong bất kỳ chu kỳ tiền tệ truyền thống nào, đây là tín hiệu để bắt đầu nới lỏng.

Nhưng năm 2025 không phải là một chu kỳ tiền tệ truyền thống.
Thay vì hành động, Powell dùng lời nói để chặn kỳ vọng.


🎯 Không cắt, không hứa – chỉ cảnh báo: “Cú sốc cung sẽ làm lãi suất dài hạn duy trì ở mức cao hơn trong tương lai”

Câu này không phải để mô tả tình hình hiện tại – mà là một cảnh báo tâm lý:

Nếu bạn nghĩ lạm phát đang hạ và Fed sẽ cắt, hãy suy nghĩ lại – vì cú sốc thương mại, thuế quan, và rủi ro địa chính trị đang tiềm ẩn lạm phát vòng hai.

Dưới lớp ngôn ngữ ấy là một chiến lược rõ ràng:

  • Không trấn an thị trường
  • Không cam kết hành động
  • Không cập nhật mô hình dự báo
    → Nhưng giữ cho thị trường không được tự tin vào easing.

🧩 “Neo kỳ vọng bằng lời nói” – chiến lược không mới, nhưng rất nguy hiểm nếu lạm dụng

Chiến lược này từng được sử dụng nhiều lần:

  • 2018, khi Powell nói “QE is on autopilot” và gây hoảng loạn
  • 2021, khi Fed tuyên bố “lạm phát là tạm thời” và bị mất uy tín
  • 2022, khi ông chuyển sang “We will do what it takes” – để kéo lại niềm tin

Nhưng ở 2025, bối cảnh đã khác:

  • Dữ liệu bị bóp méo → hành động dựa trên nó trở nên rủi ro
  • Kỳ vọng thị trường bất ổn → lời nói lại trở thành công cụ kiểm soát chính
  • Repo vẫn chặt → không thể bơm thanh khoản quá sớm

→ Powell chọn phương án: không hành động, nhưng không để ai tin rằng easing là gần kề.


📉 Hệ quả: lời nói giữ thị trường ở trạng thái risky

  • Chứng khoán sideway
  • DXY mất định hướng
  • Yield tăng nhẹ nhưng không sốc
  • Risk assets không dám bung

Thị trường phản ứng với giọng điệu, chứ không còn phản ứng với chính sách thật. Đây chính là trạng thái kỳ lạ của 2025:

Chính sách thì đứng yên, nhưng lời nói di chuyển kỳ vọng như một bàn tay vô hình.


Kết luận: Powell không hwakish cũng chẳng dovis mà để thị trường tự đánh giá rủi ro

Một Fed đang đứng trong vùng dữ liệu bất định, hành động rủi ro, nhưng kỳ vọng thị trường đang lung lay.
Trong thế đó, lời nói trở thành thứ duy nhất đủ an toàn để sử dụng – nhưng cũng đủ nguy hiểm nếu bị thị trường gọi là “bluff”.

Vấn đề không nằm ở chỗ Fed nói gì.
Vấn đề nằm ở chỗ: thị trường còn tin bao lâu nữa?

📍 Thị trường sẽ đi về đâu: Khi dòng tiền âm thầm đổi hướng


Sau nhiều tháng bị dẫn dắt bởi kỳ vọng về một pivot, thị trường giờ đây đang đứng trước một thực tế mới: dữ liệu kinh tế suy yếu rõ rệt, nhưng chính sách tiền tệ không đổi. Và trong khoảng cách nguy hiểm giữa dữ liệu và hành động, kỳ vọng đang bị treo lơ lửng, không còn được bảo vệ, cũng chưa được giải thoát.

Ở phía cung, chỉ số giá sản xuất (PPI) sụt mạnh nhất kể từ COVID, cho thấy áp lực chi phí đầu vào đã tan biến, thậm chí rơi vào vùng âm – từ hàng hóa cho tới dịch vụ. Ở phía cầu, tiêu dùng cũng bắt đầu chuyển trạng thái: không co sụp, nhưng chuyển sang phòng thủ, khi người dân chi tiêu chủ yếu vào các nhóm thiết yếu và ngừng đầu tư cho tương lai. Ngay cả sản xuất công nghiệp, vốn là tầng phản ứng chậm hơn, cũng không còn tăng trưởng – không sụp, nhưng cũng không nhích thêm – cho thấy đà trôi của nền kinh tế Mỹ đang chậm lại với độ dốc đều, không ma sát, không điểm tựa.

Thị trường lao động – điểm tựa cuối cùng cho chính sách giữ lãi suất cao – giờ đây cũng không còn đáng tin. Sau khi BLS sửa số liệu hai lần liên tiếp, làm biến mất hơn 1,5 triệu việc làm khỏi các giai đoạn 2023–2024, giới đầu tư bắt đầu nghi ngờ độ trễ và tính chính xác của các dữ liệu việc làm hiện hành. Trong khi đó, Powell vẫn giữ giọng cứng rắn, từ chối cam kết cắt lãi, và lựa chọn neo kỳ vọng bằng ngôn ngữ chính sách, thay vì hành động cụ thể.


Trong bối cảnh đó, thị trường rơi vào một trạng thái lạ:
Không sụp đổ. Không bùng nổ. Nhưng dần dần nghiêng về phía yếu nhất của cấu trúc.

  • Trái phiếu Mỹ không còn là nơi trú ẩn – lợi suất tăng nhẹ theo thời gian, phản ánh sự bất định trung hạn.
  • Chỉ số DXY không còn đà bật – dao động trong vùng 103–106, như một con tàu mất la bàn.
  • Chứng khoán trôi theo thanh khoản cũ, nhưng không có dòng tiền mới bước vào.
  • Crypto và các tài sản rủi ro thì treo lơ lửng – chưa rơi, nhưng cũng không dám tăng tiếp.

Tất cả đều không có xu hướng rõ, vì Fed không di chuyển, nhưng đồng thời mọi thị trường đều đang nghiêng dần, theo kiểu: “nếu không xoay kịp, sẽ phải điều chỉnh tập thể.”


Trong bối cảnh ấy, có thể hình dung 3 kịch bản chính cho thị trường từ nay đến hết quý III:

  1. Soft Panic – Dữ liệu tiếp tục yếu, nhưng Fed vẫn đứng yên.
    Thị trường bắt đầu tự breakdown do mất kiên nhẫn. (Khả năng xảy ra: 50%)
  2. Verbal Pivot – Fed bắt đầu mềm giọng, nói giảm lãi mà chưa cắt.
    Thị trường bật nhẹ rồi đi ngang, kỳ vọng phục hồi ngắn hạn. (30%)
  3. Disorderly Adjustment – Dòng tiền rút đột ngột khỏi risk assets, yield tăng mạnh, DXY bật lên vì thiếu định hướng.
    Thị trường phản ứng bất ổn. (20%)

Trong cả ba kịch bản, điểm chung là:

Chính sách đứng yên, nhưng kỳ vọng di chuyển.
Dòng tiền không rút lui rõ ràng – mà đang âm thầm đổi hướng.
Và những ai không xoay kịp sẽ là người chịu lực ép đầu tiên khi mặt đất dưới chân bất ngờ nghiêng đi một góc rất nhỏ — nhưng đủ để mất thăng bằng.